Miền Chiết Giang Anh Đài họ Chúc
Phận nữ nhi cầm bút du hành
Xin cha mẹ, cải nam hình
Cùng người tỳ nữ vi hành Hàng Châu
Đến Nam Sơn thâm sâu rừng núi
Gặp thư sinh đi với tiểu đồng
Cùng nhau thăm hỏi đôi đàng
Là Lương Sơn Bá, quê chàng Cối Khê
Hòa tâm tưởng hướng về Nho giáo
Nguyện một lòng khoác áo thư sinh
Cùng nhau kết nghĩa đệ huynh
Nhiều năm quấn quít tâm tình chẳng phai
Tình bạn kết hoàng mai còn đó
Đến Nghi Sơn dẫu khó chẳng màng
Bên nhau giữ trọn nghĩa nhân
Hai bên chủ tớ ân cần trước sau
Chung chăn gối đổi trao đèn sách
Tròn ba năm chẳng cách chẳng phân
Đọc thư mẹ bệnh vương thân
Anh Đài chia biệt lệ ngân ngân trào
Mượn đôi ngỗng hóa vào đôi lứa
Hoàng mai đố cá hứa trao duyên
Ngỡ nam tử thuở hàn huyên
Đệ huynh kết bái vẹn nguyên buổi đầu
Ngày vĩnh biệt ngọc trâm trao
Nhờ tay sư mẫu kết giao châu trần
Nợ duyên đã an phần ngẫu phối
Nguyệt Lão người nỡ rối đường tơ
Non cao Sơn Bá bơ vơ
Hướng nhà họ Chúc bấy giờ viếng thăm
Tay hành lý cùng ngọc trâm
Phụng Hoàng San thệ đồng tâm cùng nàng
Ngày tương ngộ hai hàng mắt lệ
Nợ duyên từng ước thệ lỡ làng
Kính dâng rượu tiễn chân chàng
Hoàn trao kỷ vật vì nàng bội duyên
Trả bướm ngọc vẹn nguyên ngày trước
Mảnh lụa đào đẫm ướt máu tươi
Hoàng mai hận kẻ đôi nơi
Thôi đành chịu phận đơn côi với đời
Thân lâm bệnh chàng rời nhà Chúc
Về Lương gia giây phút rã rời
Sao cai nghiệt hỡi ông trời
Lương công bỏ lại cuộc đời ra đi
Cõi trần thế còn chi vương vấn
Xin chôn chàng đường vắng năm nao
Kỷ kiệm tương ngộ ngày nào
Chỉ còn có thể mang vào trong mơ
Người tử biệt, bơ vơ kẻ ở
Sống không khỏi tiếng quở miệng đời
Tin chàng tử đã đến nơi
Dòng châu ướt đẫm không lời nào phân
Vì chữ hiếu chữ nhân không vẹn
Nàng đã đành lỗi hẹn còn đâu
Sinh ly, tử biệt u sầu
Sao đành cam phận cau trầu Mã gia
Hoàng mai oán, xin cha thủ tiết
Viếng mộ chàng trên chiếc kiệu hoa
Trời đà nổi trận phong ba
Cuốn theo người ngựa bay xa mộ chàng
Vứt áo cưới áo tang đã mặc
Mong một lần đối mặt người xưa
Ngọn đèn trước mộ đong đưa
Bóng Lương Sơn Bá thoắt vừa kịp trông
Phút giây ấy cõi lòng đã thỏa
Ôm lấy chàng cho bõ nhớ nhung
Cõi trần chẳng được sống chung
Cõi tiên chàng thiếp sánh cùng bên nhau.
Nhựt Hoàng
Nhận xét
Đăng nhận xét