Chuyển đến nội dung chính

Câu chuyện thời đi làm (Phần 1)



Tôi là một tester “đực rựa”, hàng hiếm nhưng không quý. Tôi bắt đầu với Fsoft cũng đã được hơn 3 năm rồi. Hai năm trước, cũng một lần sa cơ lỡ vận, tôi thôi việc tại đây, bắt đầu một hành trình bôn ba ở nơi “đất khách quê người”. Và ở nơi đó tôi thiếu thốn tình thương của “đồng bọn” – những người bạn đồng nghiệp đặc biệt thân thiết tại Fsoft. Rồi sau 6 tháng tôi quay lại, “đồng bọn” của tôi cứ kháo nhau là tôi nghỉ theo chế độ thai sản, thiệt là hết nói nổi. Tôi cũng đã nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ trước khi quay về Fsoft, nào là những suy nghĩ về lương bổng, phụ cấp, môi trường làm việc và xoay quanh các vấn đề về thiên thời – địa lợi – nhân hòa. Rốt cuộc, tôi chọn cách quay lại, cũng chẳng phải vì đồng lương tăng vọt hay bất cứ lý do nào khác mà là chính vì niềm vui làm việc tại đây. Tôi quan niệm rằng “tiền nào, của nấy”, cứ bỏ công sức ra thì sẽ được hưởng lại những gì xứng đáng. Theo tôi, phải làm việc sao cho thoải mái, không phải gì một chút lợi lộc, kim tiền mà vùi đầu vào công việc, để rồi khi nhìn lại thì ta cảm thấy áp lực căng thẳng với chính cái đam mê của ta một thời.

Môi trường làm việc ở Fsoft rất thoải mái. Và ở đây, tôi không xoay quanh về vấn đề quan hệ cấp trên – cấp dưới hay cơ chế quản lý nhân sự mà là tôi nói về đồng nghiệp. Theo cái nhìn phiến diện của tôi, đồng nghiệp có sự ảnh hưởng tương đối với nhau trong quá trình làm việc. Do đó, điều kiện cần để tôi chọn một công ty là mối quan hệ với các đồng nghiệp. Có thể nói mỗi ngày đi làm của tôi là một ngày vui. Phải, vì ở đây có những người đồng nghiệp rất vui vẻ, hòa đồng tạo cho tôi một cảm giác rất gần gũi. Và lúc nào tôi cũng cảm thấy hào hứng khi kể về họ.

Phần 1
Trời ban số kiếp “Đào Hoa”
Hai nàng con gái đều là BA

Bà Bông

Tên thật là Huỳnh Hoa. Nếu để tự giới thiệu thì chắc Bông sẽ nói “Tôi là BA đó mấy chế”. Sau cái tên mỹ miều, diễm lệ là một người mạnh mẽ, manly và gần như là người che chở cho cả nhóm bởi vì nghe đâu sau lưng Bông là một thế lực hết sức ghê gớm, tàng trữ bom hay sao ấy. Tôi vẫn hay đùa là Bông là truyền nhân của “Đông Phương Bất Bại”, từng là “con trai chính cống” do luyện phải “Quỳ Hoa Bảo Điển” nên giờ mới dở dở ương ương như thế này. Rồi không rõ vì sao, thiên hạ lại đồn món bí kíp kia là “Huỳnh Hoa Bảo Điển”, nên có mấy phen giang hồ đòi truy sát Huỳnh Hoa. Từ đó Huỳnh Hoa đã đổi tên khoa học thành Bông. Nhưng có lẽ nhờ tiếng tăm lững lẫy còn đọng lại trong giang hồ mà mọi người vẫn kính nể và ít ai dám đụng đến nhóm của chúng tôi. Tôi cũng cảm thấy an tâm một phần nào.

Bông thường hay kề vai bá cổ tôi rồi bảo tụi mình là “hai chị em tóc bạc như nhau”. Thú thật thì tôi cũng vui trong lòng lắm, vì cũng coi Bông như “anh trai” từ lâu nay. Rồi thủng thẳng đâu dăm ba bữa sau, Bông đi làm và vác theo một cái đầu với phần đuôi tóc đã nhuộm màu “vàng bạc”. Thế là vô tình Bông đã phá vỡ tình chị em với tôi. Cũng chính vì cái mái tóc “vàng bạc” phấp phới này mà anh Sanh đã bảo “Bông nhuộm hết cả cái đầu màu này, rồi đeo vàng chạy lên cầu Phú Mỹ để người ta chặt tay cho giống Thần Điêu Đại Hiệp đi, anh tặng cho Bông con chim Điêu”. Tôi thiết nghĩ, Bông chỉ đeo vàng ở bàn tay mà bị chặt cả cánh tay thì quá đáng đối với Bông thật. Nhưng hy sinh vì nghệ thuật thì phải chấp nhận vậy thôi.

Hồi xưa Bông thích tôi nói lái lắm. Nhớ một lần dự án tôi và Bông làm chung phải OT nhiều, đến nỗi chủ nhật tôi phải qua chở Bông lên công ty để làm. Khi đi dọc đường tôi hí hoáy nói lái, nào là “đi xe tay ga người bảo ta gay”, “đi xe hai bánh thì sanh hai bé”, rồi “đi xe gắn máy chỉ sợ gái mắng”. Thế là bà Bông có cơ hội cười “lăn lộn” trên xe máy của tôi. Nhưng giờ Bông đỡ nhiều rồi, không còn thích nghe tôi nói lái nữa, chắc có lẽ tại tôi. Cũng cách đây vài hôm, tôi có lại “gần gũi kiểu chị em” với Bông rồi đụng vào tay Bông, xoa xoa vài cái và nói “Để em xóa mờ cho Bông”, Bông hỏi “Là sao?”, tôi nói “Xóa mờ là sờ mó đó” thế là Bông chửi tôi “biến thái” rồi mất luôn cái sở thích nghe tôi nói lái luôn.

Tính tình Bông thẳng như ruột ngựa, không đơn giản là “cái nào ra cái nấy” mà là “cái nào ra cái nào, cái nấy ra cái nấy”. Nhớ cái bữa lên ăn sáng, Bông lên ngó trước, ngó sau cái tô đồ ăn trưng bày rồi chụp lại, sau đó lấy tô đồ ăn ở quầy chụp thêm tấm nữa để đối sánh. Trưa xuống Bông âm thầm ngồi viết mail gửi tới quản lý căn tin với tiêu đề “Đồ ăn trưng bày không giống với thực tế”. Kể từ ngày đó, mỗi lần cả bọn kéo nhau lên căn tin, nhìn vào hàng trưng bày là tản đi, hết muốn ăn. Không biết là Bông đã giúp hay hại đồng bọn nữa. Chứ tôi ăn mì chỗ quầy phục vụ của chị Tuyết riết chắc lên máu quá.

Chuyện của Bông không dừng lại ở đó. Bông là con gái mà, Bông xài điện thoại kỹ lắm, cái Nokia Lumia ba Bông mua cho Bông có chừng 9 triệu mà Bông làm bể màn hình chừng 4 lần, tiền sửa chữa hơn 3 triệu. Và Bông đã tạm biết nó trong lần bể màn hình thứ 5. Sau đó Bông quyết tâm qua sử dụng dòng Samsung đang thịnh hành với chiếc Galaxy Note 7. Sự quyết tâm của Bông được đền đáp rất xứng đáng. Vì hầu như cho đến thời điểm hiện tại chỉ còn Bông là người duy nhất sở hữu chiếc điện thoại này vì những chiếc điện thoại anh em của nó đã lên dĩa sau những vụ nổ không lường trước. Nói đến đây thì sực nhớ, mỗi lần đi với Bông là nguy hiểm trùng trùng như ôm bom đi chơi vậy. Mà tính Bông lại thích lướt điện thoại mọi lúc mọi người, điện thoại lúc nào cũng trơ trước mặt. Có lần Đào hỏi “Sao chị không đổi điện thoại đi, hay tính để Samsung nó đền cho chị cái đầu mới”. Kể từ đó đi đâu Bông cũng nhét điện thoại ở túi quần sau, chắc an toàn.

Dù Bông mạnh mẽ vậy đấy nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Nhớ có lần tôi mang mức dừa từ dưới nhà lên công ty ăn. Tất nhiên là tôi có mời Bông ăn hẳn hoi. Tôi để vào cái ly Fsoft tặng và đem tới tận chỗ. Thế mà ăn xong Bông thay vì Bông xin them, Bông lại dẫn người khác đến chỗ tôi và chỉ điểm “Bạn này có mức dừa nè anh”. Tôi chẳng biết ứng xử sao cho phải phép. May là anh kia cũng quen nên tôi ráng xử đại. Rồi sao đó tôi nghĩ ra một cách chọc ghẹo Bông. Tôi đăng bức ảnh hài hước với nội dung là “Bông ăn mức dừa của bạn, Bông chỉ người khác lại xin – Bông nghĩ Bông làm đúng”. Vậy mà Bông giận tôi có ba bữa thôi.

Điều làm tôi “quê” nhất ở Bông là Bông dám cả gan giả làm “chị Hoa nhân sự” để bỡn cợt tôi vào lúc tôi làm thủ tục thôi việc hai năm trước. Tôi nhớ như in cái ngày đó. Tôi mở cửa sổ chat để hỏi chị Hoa nhân sự về các thủ tục thôi việc tôi còn vướng mắc. Không hiểu sao tôi chat nhầm với Bông. Ban đầu, Bông hướng dẫn tôi nhiệt tình từ khâu này sang khâu nọ làm tôi cảm thấy không có bất cứ sự nghi ngờ nào. Khoảng một hồi sau, tôi có hỏi về việc có cần nộp cho bộ phận nhân sự Biên bản bàn giao công việc không. Chị ấy ấp úng. Tôi bắt đầu nghi ngờ sau một loạt các câu trả lời chẳng có liên quan gì. Rồi với một tràng câu hỏi đồn dập của tôi, Bông chốt một câu “Em hỏi nhân sự á”. Thế là tôi bắt đầu nghi ngờ về hành tung của cô ấy và xem lại người mình đang chat là ai, và tá hỏa ra khi nhận ra người phụ nữ miệt mài chat với mình nãy giờ là Bông. Tôi viết mail cho Bông “Giận một tháng, khi nào chơi lại thông báo sau”. Lần đó Bông giả thích đủ điều và năn nỉ tôi quá chừng. Và tôi cũng chỉ giận đùa Bông thôi.

Bà Đào

Tên thật là Hồng Đào, cũng là một BA. Đào thuộc dòng dõi con nhà địa chủ, đã từng giàu có một vùng. Sau khi hòa bình, các địa chủ bị đấu tố nên bây giờ nhà Đào bớt giàu rồi. Đào đến từ một nơi mà “không cần tiền, không cần bạc”, đó là Cần Thơ. Tính ra Đào là một người giỏi giang, tuy có hơi không cao và không trắng nhưng lúc nào cũng nổi bật với những cái áo thun dạ quang. 

Đào ghiền nghe tôi nói bá xàm bá láp lắm. Có lần lúc bả đang phân tích yêu cầu khách hàng, ngồi nói lảm nhảm gì trong miệng không biết, nhìn là tôi thấy Đào rất căng thẳng, cố gắng suy nghĩ mà não như muốn bắp tay nổi chuột vậy. Tôi bước qua thấy thế, liền đề bạt một ý tưởng không liên quan gì là “Nếu bà phân tích không ra thì làm tích phân đi”. Tôi liền cầm giấy thảo ngay cho Đào một bài tích phân. Vậy đó, hai đứa ngồi làm ngon ơ, giải tới cái khúc tính logarit Nêpe gì đó khựng lại cả buổi, Đào còn nói Đào cảm thấy không hiểu sao mình đậu đại học nữa, một lát sau huy động hết sức bình sanh từ não bộ mới giải xong được, rồi cười hô hố. Và niềm vui của Đào đã quay trở lại và nghe đâu chiều Đào cũng phân tích xong mô tả yêu cầu luôn.

Tôi thì thường qua chỗ Đào chơi lắm. Đào có bồ tên Quốc Anh. Có bữa tôi đưa Đào tờ giấy rồi hỏi Đào “Hồi xưa, Đào tỏ tình với Quốc Anh như vầy hả?”, tờ giấy tôi ghi là “Quốc Anh Làm Bồ Đào Nha”. Thế là Đào tốc lên cười khoái trá, còn dùng tay vỗ vào bả vai tôi bốp bốp. Một lát không biết suy nghĩ như thế nào, Đào ngồi dịch câu đó ra Tiếng Anh, nghe hơi kỳ cục thế này “England Do Poturgal”.

Răng Đào mọc lỏm chỏm. Giờ thì Đào niềng răng rồi, hàm răng với những chiếc mắc cài của Đào nhìn không khác xa cái hàng rào cho mấy. Đào nói hàm răng Đào là hết thuốc chữa rồi, may lắm mới tìm được một chỗ dám làm đấy. Từ lúc niềng xong, thấy Đào ăn uống có vẻ cực khổ hơn trước. Từng miếng thịt được xé nhuyễn đến đơn vị nhỏ nhất có thể. Đào bảo nhai không nổi, từ lúc niềng răng đến giờ không ăn uống được gì hết. Thế đó, hơn gần tháng sau, Đào báo là Đào tăng 2 kg.

Hồi xưa Đào thích mèo. Có lần quá khích, Đào ôm siết con mèo, thế là bị “bà mèo” táng cho hai bạt tay, trầy trụa cả mặt mày. Và Đào xa lánh mèo từ đó. Nhưng chắc tình thương yêu động vật vẫn còn đọng lại. Đào kể là Đào đang nuôi hờ hai còn mèo “nhà người ta”, chỉ là qua nhà Đào chơi. Đó giờ đâu có tiếp khách, nay bỗng có khách nên Đào tiếp đón không được chu đáo lắm. Đào đãi khách bằng mấy món ăn thừa của mình coi như làm phước. Và cũng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn nó ăn thôi, chắc con ám ảnh chuyện xưa.

Khi còn trong giai đoạn tìm hiểu nhau, Đào hay kể cho tôi nghe một mớ truyện cười thời cấp ba. Tôi thì thích nghe đi nghe lại, nhưng Đào lại hay quên. Thế là cả hai nảy sinh ý tưởng, mỗi lần Đào kể chuyện thì tôi ghi lại những “keyword” để lần sau nhắc cho Đào nhớ. Trong đó “Nhỏ Mai và những người bạn” là mẩu chuyện Đào hay kể và có nhiều tình tiết nhất. Có mấy lần phải làm việc OT, tôi, Đào cùng chị Vân Anh về bằng chuyến xe buýt 7h30 tối, trong lòng cứ mong là hết chỗ để được ngồi “ghế xúp” – chỉ là bậc tam cấp để lên xe thôi. Vậy đó mà khoái lắm, ngồi kể chuyện tầm phào rồi cười rần rần như xe nhà ấy. Có bữa do ngạc nhiên hay sao mà chị kia vọt miệng hỏi “Mấy em là người ở đâu vậy?”. Tôi nghe xong chao đảo, ngỡ như chị ấy hỏi “Mấy em là người ở hành tinh nào vậy?”. Bởi vậy, tuổi trẻ khổ lắm, mà càng “tăng động” càng khổ.

Đào khó ở lắm. Đào ghét những gì liên quan đến mắm, từ mắm ruốc, mắm tôm, mắm chưng cho đến bún mắm và Đào cũng không ăn nước mắm. Tôi cũng không nghĩa ra được món cá Điêu hồng chiên sao lại ăn được với nước tương. Nhưng Đào làm được và càng ngày tôi càng tin rằng cô ấy làm được. Bên cạnh đó, Đào cũng không thích ăn dưa chua – mấy loại dưa chua củ cải trắng, của cải đỏ mà người ta hay ăn kèm với bánh mì hay bún thịt nướng. Rồi lúc Đào đi mua bánh mì phải đứng “nhắc tuồng” cho người bán đến ba bốn lần là “Đừng để dưa chua”. Tôi nghe mà cảm thấy được mặt người bán bánh mì nhăn nhó y như là Tôn Ngộ Không bị sư phụ Đường Tăng niệm chú vậy. Vậy đó, mà quán Gánh nở lòng nào khuyến mãi dưa chua tận tình cho Đào. Tính Đào cứng lắm, Đào trả lại ngay, hên là chưa dằn mặt người ta. Đúng là một khách hàng khắt khe. Rồi một bữa ăn sáng, thấy hàng trưng bày là món bún than, Đào bưng tô bún ra bàn ăn, vừa đặt măm xuống, nghe mùi mắm tôm phảng phất, thế là xách đi trả ngay. May là có My ga lăng đổi cho Đào tô bún bò huế mới êm chuyện.

PM của Đào là anh Sanh, tôi hay chọc bằng cách ghép tên hai người lại, nào là “Đào Sanh” là “đành sao” hay “Sanh Đào” là “sao đành”. Vậy đó mà khoái tôi lắm. Nói về tên thì mới nhớ, trong nhóm thì có 3 người BA tên “Hoa – Anh – Đào”. Bẳng đi một thời gian, tôi nghe loáng thoáng có một người BA mới tên là Tin từ nhóm triển khai về. Thế là cả đám ngồi chơi trò ráp chữ nào là “Tin Hoa”, rồi “Tin Anh”,… đến lượt tôi, tôi bảo “Em không chời trò này đâu”. Thế là Đào có một phen cười ngặt nghẽo rồi ráp tên tôi với Tin lại thành “Tin Hoàng” mới hả dạ. Kể từ đó, mỗi lần tôi với Tin vào cùng một dự án thì Đào lại quan ngại, còn tôi thì lực bất tòng tâm, không đỡ được Đào rồi.

(còn tiếp)

Năm 2016 - HoangPN3


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài thơ - Hoài niệm kẻ chinh nhân

HOÀI NIỆM KẺ CHINH NHÂN Quân kỳ phất phới điểm binh Lệnh truyền lưỡng quốc xuất chinh Tây Thành Chàng nơi khói lửa chiến tranh Bụi hồng nhuộm máu vấy tanh chiến bào Thanh lâu nàng bạc mái đầu Tam Đồ vang tiếng tiêu sầu ai bi Ngày đưa tiễn, lệ hoen mi Dặm trường thiên lý kinh kỳ xa xăm Tương phùng mong mỏi tháng năm Ngờ đâu trần thế âm thầm ly tan Dưới tro nàng dạo phím đàn Lửa thiêng vương vấn chẳng tàn bụi than Mộ phần đao kiếm vắt ngang Thây phơi đắp chiếu vô vàn thành Tây Vũ cơ xòe quạt trong tay Gió nơi huyệt mộ tung bay tiền vàng Chu sa họa lại dung nhan Quả là cốt cách di nhân phi thường Sa cơ thọ tiễn chiến trường Thi hài đẫm máu đã ngừng trào tuôn Rượu nồng pha vị tuyết sương Tế thần rưới chén quỳnh tương đẫm sàn Nữ nhi mắt lệ tuôn tràn Quát câu "phản trấn" bi than đất trời Âm dương rẽ lối muôn đời Vọng vang tiếng gió tựa lời điêu linh Sa trường khói lửa đao binh Gạt đi nước mắt phỉ tình trăm năm Khúc Cai Hạ...

Tổ Đình Ấn Quang

Tổ Đình Ấn Quang Tại vùng tráng lệ Sài Gòn Bốn bên tấp nập bà con thị thành Cửa nhà phố xá bao quanh Uy nghiêm sừng sững nổi danh một đời Ấn Quang tự đẹp rạng ngời Thuộc dòng Lâm Tế thuộc về Thiền Tông Thiền môn đón ánh dương hồng Cành Sa La nở đẹp lòng chư Tăng Nhang trầm nghi ngút hương lân Có Quan Âm các có hàng trúc xanh Hoa thơm cành lá bao quanh Phật Đà thiền tọa ngồi khoanh chân trần Là nơi chẳng chút bụi trần Là nơi thanh tịnh muôn phần an nhiên Từ bi mở rộng cửa thiền Đón chào sanh chúng bén duyên nâu sòng Minh Thiện

Vườn trái cây - nhà Nhựt Hoàng