Chuyển đến nội dung chính

Câu chuyện thời đi làm (Phần 2)


Phần 2
My Tồ

Tên thật là Trà My. Tôi cũng không hiểu nếu Đào với My là hai chị em thì Đào sẽ mang tên “Nguyễn Thị Trà Đào”, nghe mà như được giải khát vậy. My có đức tính tốt của một người đàn ông, My có bạn trai rồi nhưng My ga lăng với con gái lắm. Cũng vì vậy mà thiên hạ người ta đồn My là Trà My Idol, vừa chuyển giới xong phần đầu.
My mê Kpop dữ lắm, hình như đang thần tượng cái ông chú diễn viên Hàn Quốc nào đó. Thần tượng lố lắm, như muốn đem thờ ổng luôn hay sao á. Mỗi lần tôi kể về lịch sử, cải lương là nó đứng ngớ người ra không biết trời trăng mấy gió gì hết, xong một lát cái chửi tôi, bảo tôi xàm xí. Vậy mà My cũng có bồ đó, có một lần My buồn vì chuyện muốn chia tay bồ gì đó, nhìn My buồn lắm kìa, tâm trạng không được ổn định lắm tưởng bồ My ăn hiếp My dữ lắm, nhưng hỏi ra mới biết My đánh bồ My nên My buồn.
À, còn cái đặc biệt này nữa, do bản tính khi xưa còn tồn đọng lại trong My, My rất mê gái. Ngày nào cũng khen bạn này đẹp, bạn kia xinh. Chắc chỉ có ông chú Kpop mới thay đổi hoàn toàn được My.
My là người mà tôi hay kiểm tra độ nhanh nhạy của não nhiều nhất. Và tôi phát hiện ra một điều, My yếu Tiếng Việt lắm. Nhưng dăm ba bửa trở lại đây, My lại dùng từ gì đó tên “phớ lớ”, tôi tra đi tra lại trong từ điển Tiếng Việt vẫn không thấy. Khi người khác dùng từ bình thường thì My lại thấy lạ, nói đùa với anh Sanh trong cung có Biến Thái Giám, Tinh Hoàng Thượng với Tử Cung Nữ, My lên google bả tra, toàn ra mấy kết quả thấy ghê. My dùng từ “ấy” thay cho tất cả các loại từ. Ấy thì có nhiều nghĩa ấy, tôi không biết cái ấy của My có giống cái ấy của tôi không.
My là người của công chúng, công ty hát cũng có My, múa cũng có My, nói chung là tham gia tất tần tật các hoạt động phong trào. Mà tham gia nhiều quá sinh ra mệt cái My hay quạo, My hay chửi mấy đứa trong nhóm nhảy, chửi xả hơi vậy thôi chứ có đời nào bỏ "nghề". Hồi đó tất niên của Fsoft, tôi với chị Quỳnh không ưng tham gia nhưng phải chiều My, đợi My diễn xong tiếc mục rồi mới (dám) về, mà thấy có hay gì đâu, nhảy như đờn ông hà. Được có cái lần tất niên FSU, My hát bài "Người lạ ơi" nghe cũng con gái lắm.
My là fan của Kênh 14, My mà kể chuyện gì thì cái tiêu đề nó cũng giật gân như Kênh 14 luôn, làm cho những đứa hóng chuyện chúng tôi, nhất là Bông, hồi hộp như thể mình là vai chính trong câu chuyện. Kể chuyện mà chat vài chữ trên group chat đâu có hấp dẫn, đâu có đã cái nết của Bông, thế rồi Bông bắt cả nhóm "tập hợp" đi cà phê, cuối tuần không nói, có bữa vừa tan ca làm là triển luôn. Mấy lần vậy luôn, coi My nó chơi cái thế kỳ không, mà ra cà phê rồi kể chuyện lợt nhớt, lạt nhách không hà, bữa nào sung sung ăn sang cái mắc tốn tiền ngang xương (bà Đào đọc tới đây chắc bả cũng tức).
My là người Lâm Đồng, ở huyện Lâm Hà, không có đen như bà Đào, da trắng như xài kem trộn. Mà My hung dữ lắm, Đào nói gái Lâm Hà nó vậy. My hay ăn hiếp bạn trai, bây giờ là chồng, chồng nó nhịn, chứ người khác, như Bông, thì tôi không chắc. My lấy chồng vì đau bao tử, My sợ chết nên lấy sớm, rồi không biết giờ hết bệnh có hối hận không, mà hay "bạo hành" với chồng lắm. My nghe Đào bệnh, cũng xúi lấy chồng luôn đi, rồi cái bả cưới thiệt, thêm một người đờn ông nữa bị hại. 
Hồi nhỏ tôi ám ảnh mấy đứa trong lớp, đi học buổi sáng, rủ ở lại chơi tới chiều, tụi nó không chán trường hay sao ấy. Đến lúc đi làm tôi gặp My, My hay rủ chúng tôi ở lại OT (tăng ca) chơi, một hai ngày cũng vui thiệt, mà My rủ hoài luôn, riết bà Đào cũng sợ giống tôi. Ở lại OT mà nói chuyện tào lao không hà, rồi có xong việc gì đâu, về trễ, mệt, mai vô làm không kịp, cái ở lại OT thiệt.
My kể hồi xưa trốn học ra mấy cái đồi trốn ăn bánh tráng trộn, cóc ổi mía ghim đồ. Tôi nghe mà chạnh lòng, nghĩ trên núi đỡ, chứ dưới miền Tây tôi toàn dẫn ra sông, ra rạch chơi không à, chết đuối hoài, hao bạn. Đợt đi Đà Lạt giao My chủ trì, My nói sẽ mua trước mấy món mà Đào ăn được, lúc đó Đào đang niềng răng. Thật vậy, khi lên xe, mở ra toàn là món Đào ăn được thôi, với tôi không có hấp dẫn gì trơn. Bận về My còn lôi quýt ra, lột lấy vỏ ngửi cho đỡ say xe, tôi với Đào tiếc, lấy ruột ăn, trời xui đất khiến, hai đứa bị quật say xe chóng mặt gần chết, nằm như chết rồi, tưởng vậy là yên, My nói quýt lợi tiểu, tôi xanh mặt, chuyện gì đến cũng đến, con mắc tiểu ập đến kinh hồn, mà trạm dừng chân thì xa diệu vợi, tôi thấy trên đời này không còn gì vui cả, chỉ khi lâm vào tình cảnh ấy mình mới nhận ra "không gì thoải mái bằng đi đái kịp thời", hình như bà Đào cũng vậy, cũng nằm im ru, ít cười giỡn.
Mặt của My khi đi làm với đi chơi là 1 triệu mấy, trang điểm cỡ 3 tiếng, riêng cặp chân mày làm 2 triệu hay nhiêu đó. Tôi cũng tán thành My trang điểm, vì tôi đã được chứng kiến bộ mặt không đồng (0₫) của My rồi, như con chết trôi (mặt trắng bệt). Mặt thì vậy, nhưng tóc là tóc tiên, tháng trước duỗi, tháng sau uốn. Lần đi Thái Lan, nhuộm với duỗi bộ tóc nhìn giả trân, Đào nói bộ tóc lệch nhân trung, trông nó rời rạc với cái đầu sao á, giống như ụp bộ tóc giả lên đầu, đi xe chạy mà sợ nó rớt bất tử. Tôi có rị thử rồi, My cũng đau, cũng la, chắc là một bộ phận của cơ thể rồi.
My cũng có biệt danh là "ga lăng sảng", đúng lúc nhưng không đúng cách. Ở công ty đi toilet My cũng rủ tôi nữa, ờ chắc tại tôi không giành chỗ của My. Có năm My đại diện nhóm mua quà sinh nhật cho tôi, cái áo, My nói mẫu mới, không sợ đụng hàng, vài bữa mặc đi làm, có thằng trong công ty bận cái y chang. Đợt bên Thái Lan, My mua ly trà sữa uống, Quốc Anh xin miếng, My xin thêm cái ống hút, My cắm vô, hút tỉnh bơ.
Những năm trở lại đây My bắt đầu nói chuyện lưu loát, không còn vấp hay "ấy" như hồi trước nữa, chắc có chồng rồi, dung hòa nội tiết tố, biết điều tiết cơ lưỡi, nhưng mà cái tánh đàn ông hông bỏ, loáng thoáng nghe My chửi thề sa sả.

(còn tiếp)

Nhựt Hoàng
Tháng 3 - 2020













Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài thơ - Hoài niệm kẻ chinh nhân

HOÀI NIỆM KẺ CHINH NHÂN Quân kỳ phất phới điểm binh Lệnh truyền lưỡng quốc xuất chinh Tây Thành Chàng nơi khói lửa chiến tranh Bụi hồng nhuộm máu vấy tanh chiến bào Thanh lâu nàng bạc mái đầu Tam Đồ vang tiếng tiêu sầu ai bi Ngày đưa tiễn, lệ hoen mi Dặm trường thiên lý kinh kỳ xa xăm Tương phùng mong mỏi tháng năm Ngờ đâu trần thế âm thầm ly tan Dưới tro nàng dạo phím đàn Lửa thiêng vương vấn chẳng tàn bụi than Mộ phần đao kiếm vắt ngang Thây phơi đắp chiếu vô vàn thành Tây Vũ cơ xòe quạt trong tay Gió nơi huyệt mộ tung bay tiền vàng Chu sa họa lại dung nhan Quả là cốt cách di nhân phi thường Sa cơ thọ tiễn chiến trường Thi hài đẫm máu đã ngừng trào tuôn Rượu nồng pha vị tuyết sương Tế thần rưới chén quỳnh tương đẫm sàn Nữ nhi mắt lệ tuôn tràn Quát câu "phản trấn" bi than đất trời Âm dương rẽ lối muôn đời Vọng vang tiếng gió tựa lời điêu linh Sa trường khói lửa đao binh Gạt đi nước mắt phỉ tình trăm năm Khúc Cai Hạ...

Tổ Đình Ấn Quang

Tổ Đình Ấn Quang Tại vùng tráng lệ Sài Gòn Bốn bên tấp nập bà con thị thành Cửa nhà phố xá bao quanh Uy nghiêm sừng sững nổi danh một đời Ấn Quang tự đẹp rạng ngời Thuộc dòng Lâm Tế thuộc về Thiền Tông Thiền môn đón ánh dương hồng Cành Sa La nở đẹp lòng chư Tăng Nhang trầm nghi ngút hương lân Có Quan Âm các có hàng trúc xanh Hoa thơm cành lá bao quanh Phật Đà thiền tọa ngồi khoanh chân trần Là nơi chẳng chút bụi trần Là nơi thanh tịnh muôn phần an nhiên Từ bi mở rộng cửa thiền Đón chào sanh chúng bén duyên nâu sòng Minh Thiện

Vườn trái cây - nhà Nhựt Hoàng