Chuyện kể về người phụ nữ miền Nam
Vùng quê nghèo mái nhà tranh đạm bạcThời chiến tranh nhiều bom rơi đạn lạc
Tấm thân gầy gồng gánh một đàn con.
Chồng hy sinh trong một lần bom dội
Mang hận thù đầu đội chiếc khăn tang
Nhìn con thơ lệ hai hàng ngơ ngác
Nước mắt khóc chồng hòa nước mắt khóc cha.
Gánh hàng xa gửi con qua hàng xóm
Dậu đổ rồi bìm lóm thóm bìm leo
Trời không thương lấy theo người con út
Một bận khóc chồng rồi một bận khóc con.
Chiến tranh qua nước non nhiều tàn tích
Và vết thương lòng mãi chẳng mờ phai
Nhìn tương lai là chuỗi ngày mờ mịt
Nhưng tháng rộng năm dài phút chốc trôi qua.
...
Thuở còn nhỏ tôi thường về quê mẹ
Nơi chằng chịt sông ngòi, dày đặc cá tôm
Có bóng người vẫn tần tảo sớm hôm
Phiên chợ nào cũng lom khom hình dáng ấy.
Lớn khôn rồi ước một lần trông thấy
Hình bóng xưa chống gậy trước sân nhà
Mái tóc bạc phơ lọm khọm thân già
Thầm mong ngóng quê bà, tôi về lại.
Đã lâu lắm tôi không về thăm ngoại
“Dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi”
Mái nhà xưa ngoại trông ngóng đứng ngồi
Mà sao thấy càng xa xôi diệu vợi.
Bao nhung nhớ bấy lâu nay chờ đợi
Yêu thương đôi lời tôi gởi gió bay
Cùng mảnh tầm hồn hòa quyện bóng mây
Theo năm tháng ngày xưa quay trở lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét